Tháng Năm đến, nghe mênh mang nỗi nhớ
Hồn chênh vênh trong kí ức hoen mờ
Bóng hình xưa, nụ cười hiền...ẩn hiện
Giờ nhạt nhòa ..tựa như áng mây trôi
Tháng năm ơi ta nhớ mãi không nguôi...
Là hạnh phúc người tình cờ ta gặp
Rồi thành quen thành đôi bạn tâm giao
Thành thương mến từ lúc nào không biết....
Từ dạo ấy muộn phiền ta quên hết
Sống mộng mơ thêu dệt chuyện thần tiên
Người là mây, ta là núi bình yên
Như câu hát duyên tình mây, núi
Tưởng yên vui mây núi mãi có đôi...
Bỗng giông tố từ phương nào kéo tới
Gió cuốn mây trôi về phương trời mới
Để núi đau cây cỏ cũng muộn phiền...
Tháng Năm ơi hoài niệm mãi không quên
Bao yêu dấu còn bồng bềnh tim nhỏ
Mây của trời giờ đã bay theo gió
Sao chẳng quên, cứ khắc khoải mong chờ...?
Núi nhớ mây...đứng lạnh lẽo chơ vơ
Ta nhớ người dạ thẩn thờ hiu hắt
Tháng Năm về sầu bi vương mi mắt
Kí ức buồn chẳng thể mất...vì đâu?
Núi nhớ mây...đứng lạnh lẽo chơ vơ
Ta nhớ người dạ thẩn thờ hiu hắt
Tháng Năm về sầu bi vương mi mắt
Kí ức buồn chẳng thể mất...vì đâu?
TEM nhé!
ReplyDeleteClover cám ơn Thầy đã ghé thăm ạ!
ReplyDeleteKý ức và hoài niệm luôn êm đềm, nhưng cũng rất bền chặt và đôi khi thật dữ dội:
ReplyDeleteTháng Năm ơi hoài niệm mãi không quên
Bao yêu dấu còn bồng bềnh tim nhỏ
Mây của trời giờ đã bay theo gió
Sao chẳng quên, cứ khắc khoải mong chờ...?
Clover cám ơn anh LonelyMan đã ghé thăm và cho nhận xét ạ. Mến chúc anh cuối tuần thật vui bên gia đình!:)
Deletethơ rất hay
ReplyDelete